Truyện ngôn tình thanh mai trúc mã khai thác các mối tình yêu đẹp đẽ, lãng mạn. Các mối tình thường có xuất phát từ tình bạn, các nhân vật chính cùng nhau lớn lên, trưởng thành phát triển dần mối quan hệ của mình. Ngôn tình thanh mai trúc mã vừa có SE và HE nên rất thu hút người đọc. Dưới đây là list 15 truyện thanh mai trúc mã tui cực mê, mọi người tìm đọc nhé
1. Cùng em ôm lấy thời gian – Nhất Quán :
Lâm Tuệ và Hứa Điển từ năm sáu tuổi đã cùng nhau lớn lên, cùng vui, cùng buồn, cùng ăn, cùng chơi, cùng đi học. Lâm Tuệ tinh cách năng động, ồn ào, lại giống như một mặt trời nho nhỏ rực rỡ. Còn Hứa Điển thì ngược lại, lạnh nhạt, trầm lắng, giống như một mặt trăng cô quạnh không muốn người ta đến gần. Trái ngược đến thế, vậy mà trái tim của cả hai lại lạc nhịp trước đối phương, chỉ là lời bày tỏ còn chưa dứt, mối tình đầu còn chưa kịp thành hình thì đã phải đột ngột cách xa. Hứa Điển giống như bốc hơi giữa chốn nhân gian, còn Lâm Tuệ thì ngây ngốc ôm niềm hi vọng nhỏ nhoi chờ đợi nhiều năm dài. Cuối cùng thì thời gian vô tình cũng không vui dập được kẻ tình si, 6 năm xa cách, hai người họ cũng tìm được về bên nhau.
“Mười tám năm thanh mai trúc mã, luôn có anh bên cạnh. Chỗ trống của sáu năm xa cách đó, chỉ cần anh trở lại, liền có thể lấp đầy…”
______________________
2. Cơ trưởng thực tập – Cá Thích Leo Cây :
Hách Manh năm 18 tuổi quen biết Nhâm Tây Cố. Khi ấy cậu vẫn chỉ là một cậu nhóc 11 tuổi bướng bỉnh nhà hàng xóm, đang học đòi hút thuốc. Hai người họ tuy nói chuyện với nhau như gà với chó, nhưng thực ra Nhâm Tây Cố rất để ý, cũng rất quan tâm đến bà chị này, mà Hách Manh ngược lại cũng rất chú ý đến cậu. Cô quan tâm, chăm lo từ miếng ăn, giấc ngủ, từng bước kéo cậu trở về từ năm tháng tối tăm sau khi mái ấm gia đình vụn vỡ. Dần dần trong cuộc sống họ xuất hiện vô vàn kỷ niệm nhỏ nhặt đẹp đẽ có bóng hình đối phương. Những ký ức rạng rỡ ấm áp ấy cứ dần dần thấm sâu, lấp đầy trái tim cô đơn, mẫn cảm của cậu nhóc Nhâm Tây Cố, theo cậu lớn lên từng ngày, để rồi năm 17 tuổi, khi đã là một chàng trai cấp 3, lần đầu tiên trong đời, Nhâm Tây Cố tỏ tình với Hách Manh. Tình cảm nóng cháy là thế, nhưng đời người lại khắc nghiệt vô cùng, sự phản đối từ gia đình cùng những sự hiểu lầm ghen tuông liên tục kéo đến khiến mối tình đẹp đẽ của đôi người dường như chết non. Cả Nhâm Tây Cố và Hách Manh cứ vậy mà xa nhau. Trải qua một hồi tan tan hợp hợp đầy đau đớn và giày vò, hai người họ cuối cùng lại lần nữa tìm thấy nhau, thấu tỏ lòng nhau, từng chút từng chút cẩn thận tiến về phía nhau để cùng nhau đi qua năm tháng…
“Anh thật sự từng nghĩ phải lấy em, dự định sống cả đời cùng em, suy nghĩ này anh đã ấp ủ rất lâu, không muốn thay đổi nữa, anh cũng sẽ không thay đổi người khác.”
______________________
3. Khinh Ngữ – Cữu Lộ Phi Hương :
Nếu bất ngờ một ngày, bạn gặp lại người bạn thân thiết thuở nhỏ của mình sau nhiều năm xa cách và người đó bây giờ đã trở thành thầy giáo của bạn, sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ? Với Lâm Khinh Ngữ, là “vui” không tả nổi. Cậu bạn Tô Dật An của cô bây giờ nào có thân thiết như xưa, trái lại còn luôn tìm cách châm chích, bắt lỗi cô, luôn chĩa mũi dùi vào cô một cách khó hiểu. Và ngay thời điểm Lâm Khinh Ngữ còn đang cay cú không chịu nổi, thì một trận say mèm đã đưa cả hai người họ xuyên vào một thế giới khác. Ở đây, Lâm Khinh Ngữ mọc thêm một “em cúc cu”, biến thành một chàng trai, còn Tô Dật An lại là một cái cây. Quãng thời gia xuyên qua thế giới lạ lùng ấy, có đủ thứ chuyện dở khóc dở cười đã diễn ra, nhưng bên cạnh đó cũng dần dần hé mở ra những chuyện xưa vô cùng đau lòng, vô cùng rung động mỗi người giấu kín. Cả Tô Dật An và Lâm Khinh Ngữ dần hiểu hơn về đối phương, tìm lại được chính mình, rồi rung động trước người kia, rồi yêu, rồi về với thực tại, và cả về bên nhau…
“Em nói muốn làm bạn gái của anh là thật, trải qua cùng anh nhiều như vậy, em cảm thấy được, đời em đại khái sẽ không thích ai khác ngoài Tô Dật An, nhưng mà đáng tiếc chính là, nhìn trong phạm vi toàn thế giới, Tô Dật An chỉ có một. Cho nên em sẽ không buông tha anh.”
______________________
4. Coca thêm đường – Tĩnh Tiểu Thỏ:
Doãn Hàng và Lâm Khả là thanh mai trúc mã chính hiệu, quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ, lớn lên bên nhau, rồi chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau. Lâm Khả thích Doãn Hàng, bản thân cô đã sớm tự nhận ra, thế nhưng lại rụt rè không dám thổ lộ, nhất là khi được gán cho biệt danh “em gái trên danh nghĩa” của Doãn hàng. Lâm Khả càng rụt rè, ngại ngùng, thì đáy lòng Doãn hàng lại càng gợn sóng, bởi vì anh cũng thích cô từ rất lâu, rất lâu rồi. Cả hai người đều yêu thích đối phương trong thầm lặng, chú ý đến từng dáng vẻ, từng nụ cười, từng ánh mắt của người kia, thích đến không cách nào ngừng được, giống như trái tim còn đập một ngày thì sẽ yêu thích đối phương thêm 1 ngày. Để rồi dù xa cách nhau một thời gian rất lâu, ngày gặp lại, tình cảm ấy vẫn như lúc ban đầu…
______________________
5. Đều tại vầng trăng gây họa – Mười một giờ phải ngủ:
Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt ở bên nhau từ lúc còn nhỏ xíu đến khi trưởng thành. Cậu bé Chu Tự Hằng khi mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng, cô bé Minh Nguyệt còn đang quấn tã kia chính là cô vợ nhỏ của mình, đời này kiếp này cậu sẽ yêu thương, bảo vệ cô mãi mãi, mặc dù cậu còn chẳng thế hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào. Người lớn đều lơ là lời trẻ con, ước mơ thuở nhỏ của trẻ con thì cũng sẽ sớm chìm dần vào quên lãng, chẳng mấy ai tin chuyện sẽ thành. Vậy mà, Chu Tự Hằng lại giữ trọn được lời này, cùng nắm tay Minh Nguyệt bước qua mớ hỗn độn cùng nổi loạn của tuổi trưởng thành, đi cùng nhau đến cuối cùng.
“Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…”
______________________
6. Oan gia tương phùng – Tiêu Dao Hồng Trần:
Chân Lãng và Giả Thược là một cặp thanh mai trúc mã oan gia chính hiệu. Ngày còn bé, Giả Thược đã từng ngu ngơ đòi bằng được quả ớt nhỏ trên người Chân Lãng (vì bản thân không có :3), nhất quyết không chịu thả tay, phải đến khi mẹ Chân hứa khi Chân Lãng lớn, sẽ đem bảo bối nhỏ kia cho cô, Giả Thược mới chịu ngừng kéo. Đến khi lớn hơn, Giả Thược đã quẳng chuyện xưa ra sau não rồi, nhưng ngược lại, anh chàng Chân Lãng này lại rất tích cực tìm cách đào hố trêu chọc cô, khiến cô ghi hận trong lòng, làm đủ trò quậy phá ngược lại anh. Cặp đôi này, một người tìm đủ đường gây sự, một người thì phúc hắc đào hố dụ đối phương nhảy đến bên cạnh mình. Những tưởng là đánh đấu quyết liệt, nhưng thực chất lại là màn sủng đến đau răng. Giả Thược cứ thế lọt vào bẫy của Chân Lãng, bị lừa từ đính hôn đến kết hôn. Để rồi thu về tay là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ và happy ending.
“Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.”
______________________
7. Phong cảnh giấu trong hồi ức – Tố Quang Đồng:
Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, gắn bó vô cùng. Tạ Bình Xuyên lớn hơn cô 4 tuổi, khôi ngô sáng sủa, lại dịu dàng chu đáo khiến Từ Bạch rung động không thôi. Năm 15 tuổi, cái gọi là “thích” ấy, bắt đầu len lỏi vào trái tim cô gái nhỏ Từ Bạch, khiến cô vô thức ỷ lại anh. Năm 18 tuổi, sự “thích” ấy từ ủ nóng dịu dàng trở nên thiêu đốt trái tim lần đầu biết yêu của cô, khiến cô không cách nào che giấu được, tìm anh bày tỏ một cách dũng cảm mà chân thành. Năm 25 tuổi, không phải là thích, mà là yêu không cách nào buông bỏ được, cô muốn ở bên anh, không phải khao khát nhất thời, mà là mong đợi, muốn hẹn ước một đời cùng anh. Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên bên nhau mười năm, nhưng cũng xa cách mười năm. May mắn là, dù cho năm tháng cuồn cuộn như nước, dù cho vật đổi sao dời, nhưng người không buông bỏ được phần tình cảm này, không chỉ có mình cô. Cờ đợi cả hai người sau cùng, là cái kết hạnh phúc viên mãn.
______________________
8. Vầng dương ôm lấy em – Tiểu Trang Chu:
Bùi Tinh và Sơ Húc là thanh mai trúc mã, sống cùng nhau trong đại viện từ nhỏ. Cả hai người đều có tình cảm với đối phương, chỉ là Bùi Tinh thích Sơ Húc công khai, tất cả mọi người đều biết, còn Sơ Húc chỉ thích cô trong thầm lặng, giấu kín tâm tư ngọt ngào chẳng mấy ai hay. Trong mắt Bùi Tinh, Sơ Húc là một chàng trai kiệm lời, điều gì cũng cất ở trong lòng, luôn tỏ ra xa cách, chẳng quan tâm hay ngó ngàng gì đến cô, khiến tình yêu đầu đời của cô bị dội nước lạnh hết lần này tới lần khác. Nào ngờ sau 8 năm chia xa, Sơ Húc giống như được tháng năm lột xác, trở thành một người hoàn toàn khác biệt, một người mà dám quăng cả mặt mũi để bám dính lấy cô, tích cực “công lược”, theo đuổi cô. Cô ở bên cạnh anh, dần dần hiểu ra nguyên do anh trong quá khứ đã giấu trọn tình cảm thương mến dành cho cô, dần dần hiểu ra nguyên do sự thay đổi của anh. Bởi vì quá khứ của anh quá đáng sợ, quá đáng thương, quá giày vò, khiến anh rụt rè, tự ti khi bước tới gần cô, chỉ khi bỏ lỡ và xa cách nhiều năm như thế, bị nỗi đua cùng nhớ nhung gần như nuốt chửng mới khiến anh có dũng khí, quyết tâm đem tình cảm thầm kín trong tim nhiều năm dài ra ánh sáng. Cả một mạch truyện không dài, không máu chó, chỉ nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng lại khiến người ta đắm chìm thật lâu…
______________________
9. Bình an của anh – Tích Hòa:
Hứa Bình An có một tên gọi thuở nhỏ rất đáng yêu, là “Tiểu Hoa”. Cô ngây thơ, vui vẻ hồn nhiên, lớn lên bên cạnh bà, mặc cho những lời trêu chọc chế giễu đầy xót xa của đám trẻ hàng xóm. Cho đến một ngày Thẩm Hi Tri xuất hiện, anh chê cô nghịch bẩn, chán ghét cô, nói cô vừa gầy vừa xấu, sẽ không ai thương. Thế nhưng, ngày bà nội mất, em trai được sinh ra, cô thực sự trở thành người “không ai thương” giống như lời anh nói, thì anh lại xuất hiện mang theo tình thương ấm áp mà cô hằng mong, từng bước, từng bước mang sắc màu rực rỡ quay trở lại cuộc đời mờ mịt của cô. Ngày bé là một tay Thẩm Hi Tri dạy cô viết thư pháp, chữ đầu tiên cô biết viết chính là tên anh. Hai người cứ thế cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, rồi khi nảy sinh tình cảm thì cùng nhau cố gắng cho tương lai tốt đẹp. Dù trong quá trình ấy có cãi vã giận hờn, nhưng cũng xen lẫn bao ngọt ngào hạnh phúc… Mạch truyện tuy hơi phức tạp, nhưng tình yêu của hai người họ lại đơn giản nhẹ nhàng, mang theo sắc màu ấm áp ngọt ngào tựa mật ong, cứ như vậy khiến cho độc giả khó lòng dứt ra được.
______________________
10. Trúc mã nhà tôi – Tiểu Yểu Vô Yêu:
Mễ Tu và Tiêu Quý là thanh mai trúc mã. Anh là người ngỏ lời quen cô trước, nhưng nguyên do ban đầu lại không phải là thích hay yêu, mà là muốn bảo vệ cô, không nỡ nhìn cô lầm đường lạc lối, không muốn cô vì đau khổ mà tự hủy hoại bản thân mình. Bởi vì anh biết, quá khứ của cô quá đau khổ, cô đã từng là thiên kim tiểu thư, một nhà ba người vui vẻ đầm ấm, bỗng chốc tất cả như vỡ nát, không còn gì cả, cuộc sống tổn thương nghiệt ngã giày vò cô, bức cô đến mức trở thành một Tiêu Quý hư hỏng không ai ngờ đến. Mê Tu đã dùng chính bản thân mình để kéo cô lại, trở thành lý do duy nhất để cô trở về thế giới có ánh mặt trời, kiên trì tiếp tục sống. Cô cần hơi ấm tình thân, anh trao cho cô. Hai người họ ở bên cạnh nhau, lâu dần, Mễ Tu thực sự khát vọng trở thành người thân của cô, không phải anh em đơn thuần, mà là khát vọng của một người đàn ông muốn cùng cô đi tới bạc đầu…
______________________
11. Úc của tôi trở về – Tiêu Lộ :
Từ Úc và Tô An Hi là thanh mai trúc mã, quen biết nhau bởi vì gia đình của Từ Úc là quân gia, cha là quân nhân, mẹ là quân tẩu, và gia đình của Tô An Hi cũng vậy. Hai người họ cùng nhau lớn lên, cùng ăn, cùng chơi, cùng đi học, cùng nhìn đối phương trưởng thành. Từ Úc thích Tô An Hi, anh đã tự nhận ra điều này từ rất sớm, vậy nên luôn tìm đủ cách để gây sự chú ý đối với cô, để ánh nhìn của cô dù là vui vẻ hay bực dọc đều chỉ dành cho anh, dành cho một người duy nhất. Tô An Hi cũng thích Từ Úc, thích vô cùng, vậy nên đối với đủ trò trêu chọc của anh, dù tức giận, trong lòng lại ngọt ngào lạ lùng. Hai người họ đều dũng cảm hết mình vì đối phương, một người sẵn sàng học lại một năm, một người sẵn sàng từ bỏ đại học hàng đầu. Những tưởng chuyện tình yêu của hai người cứ vậy mà bền vững, mà hạnh phúc viên mãn. Nào ngờ sau một lần Từ Úc làm nhiệm vụ, phải “giả chết” và gửi di thư cho Tô An Hi, hai người đã “tạm chia tay”. Nói là “tạm” bởi vì kỳ thực, sau khi tách ra, trái tim của hai người vẫn nhung nhớ đối phương vô cùng, nhưng lần “giả chết” ấy giống như một vết sẹo vĩnh viễn chẳng lành trong lòng Tô An Hi, nó từng khiến cô phải gặm nhấm nỗi đau mất đi người yêu suốt thời gian dài, và giờ là ngày ngày nhắc nhở cô, công việc của anh, ước mơ và lý tưởng của anh, sẽ có thể bất ngờ đánh chìm cô vào lòng biển bi thương vô tận một lần nữa. Thế nhưng, tình yêu ấy mà, càng xa cách lại càng làm tình cảm thêm đậm sâu. Giữa Tô An Hi và Từ Úc tồn tại 9 năm cách biệt dài đằng đẵng, song, vừa gặp lại, lần nữa dũng cảm tiến về phía nhau, ở bên nhau, khoảng trống ấy thoáng chốc đã được lấp đầy. Trải qua nhiều lần gian khổ, hiểm nguy, trái tim họ chẳng thể nào tách rời nhau được nữa, cứ vậy mà cùng nhau đi đến bạc đầu…
“Anh không cần phải đuổi theo bước chân của em, bởi vì em có thể đứng lại chờ anh.”
“Em bôn ba đủ rồi, anh bồi thường em nửa đời còn lại.”
______________________
12. Tim đập thình thịch – Lâm Địch Nhi:
Hạ Thần vào năm bốn tuổi, tại Thanh Đảo, lần đầu gặp Tả Thông Thông. Cô bé ấy xinh xắn như búp bê sứ, lại vô cùng thích quấn lấy cậu, bám riết không rời. Thế nên bên cạnh bàn học trong lớp “lá” của Hạ Thần bất đắc dĩ có thêm một cái bàn con, đến chiếc giường vốn đã nhỏ cũng phải chia đôi. Lớn thêm một chút, độ dính của cô gái nhỏ này vẫn chẳng hề giảm đi chút nào, để rồi khi Hạ Thần rời Thanh Đảo trở lại Bắc Kinh, Tả Thông Thông giống như một cái đuôi nhỏ mà đi theo anh về. Tiểu công chúa nhà họ Tả cứ thế cùng Hạ Thần lớn lên, cùng nhau trưởng thành, đi đâu cũng có nhau, cho đến một ngày biến cố ập tới. Sau ngày ấy, Tả Thông Thông dường như thay đổi rất nhiều. Ở những nơi cậu xuất hiện không còn thấy bóng dáng bé nhỏ của cô. Cô không gọi điện, không tới nhà, ngay cả Lễ quốc khánh cũng không chờ cậu cùng về. Thành tích học tập không tốt, cô cũng không tìm cậu nhờ giảng bài. Lúc cậu mang quà tới cho cô, hai người ngồi cùng nhau cả một giờ, vậy mà cô không nói với cậu một lời…. Bọn họ thực sự trở thành người qua đường. Cảm giác này khiến Hạ Thần cảm thấy vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên, Hạ Thần nhận ra: Tả Thông Thông chính là sự bất đắc dĩ của đời cậu, nhưng cậu lại thích cái sự bất đắc dĩ ấy chết đi được. Thế nên, Hạ Thần năm mười tám, dùng một nụ hôn, đổi lấy Tả Thông Thông độc nhất trên đời.
“Anh chưa từng coi em như là ôn dịch, anh chỉ là … Không thích em bị người khác mang ra làm trò cười, chuyện đó làm anh rất phiền, hơn nữa lại không biết làm như thế nào với em. Thực sự lúc thấy em, anh rất vui vẻ.”
“Anh và các bạn nữ khác không có gì. Hồ Điệp thì quen lúc ở trại hè, ở cùng nhóm với mấy người nữa, bình thường bọn anh có mấy hoạt động và tiết mục nhỏ tham gia cùng nhau. Nếu em cảm thấy hứng thú, sau này đi chơi cùng bọn anh luôn.”
“Giống như Hồ Điệp vậy, có thể có rất nhiều, nhưng mà… Tả Thông Thông thì chỉ có một…”
______________________
13. Trúc mã là sói – Mèo Lười Ngủ Ngày :
Nhan Tiếu và Văn Dịch là thanh mai trúc mã, đấu khẩu nhau mà lớn lên. Tuy hai người lúc nào cũng nhìn đối phương không thuận mắt, ngày ngày trêu chọc, rồi hết lần này đến lần khác phá hỏng mối nhân duyên thanh xuân vườn trường đầy mơ mộng của nhau, nhưng trong lòng lại luôn cất giấu một tình cảm đặc biệt. Mãi đến khi rơi vào cảnh ly biệt, xa cách, trải qua đủ chuyện vui vẻ cùng bi thương, cả Văn Dịch với Nhan Tiếu mới phát giác ra người kia ở trong tim quan trọng cỡ nào. Nếu đã là duyên trời tác hợp, vậy dù có khó khăn cỡ nào cũng sẽ về bên nhau…
——–
5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm: Trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Bị mẻ trán, Văn Dịch liền khóc ầm ĩ: “Cậu có biết bị sẹo trên trán tớ sẽ không còn đẹp trai nữa không , cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào muốn chơi với tớ nữa không, cậu có biết…”
Nhan Tiếu tức lắm , liền gầm lại: “Khóc cái đầu cậu ấy , cùng lắm sau này tớ lấy cậu là được chứ gì!”
Và thế là, 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra…
Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt tóc mái ra nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!”
Nhan Tiếu: “Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.”
Văn Dịch: “Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!”
Nhan Tiếu: “…..”
Thực tế chứng minh được rằng vô liêm sỉ không bao giờ có giới hạn dưới.
______________________
14. Vừa lúc gặp thời gian như thành – Nhất Tiểu Thập:
Năm 5 tuổi, Ôn Phi quen biết với Khúc Dĩ Phồn. Anh là một người con trai cực kỳ xuất sắc, là nguồn động lực, là ánh dương soi lối trên từng quãng đường cô đi. Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn lớn lên bên nhau, tình cảm ngưỡng mộ thời tấm bé chẳng biết từ bao giờ đã hoá thành những rung động thiếu thời, đến khi Ôn Phi nhận ra thì bóng hình chàng trai Khúc Dĩ Phồn xuất sắc, chói sáng ấy đã ghim chặt vào đáy lòng cô, khiến trái tim của Ôn Phi từ nay về sau chẳng thể chứa thêm một ai khác. Ôn Phi vì anh mà nỗ lực không ngừng, cô muốn trở nên ưu tú hơn, muốn bắt kịp bước chân anh, muốn được cùng anh sánh bước. Cô vì anh mà lên kế hoạch tương lai mình, vì anh mà từ bỏ bao nhiêu bờ vai vững chãi khác, vì anh mà chịu đựng đủ điều,… Đáng tiếc là, Khúc Dĩ Phồn khi ấy chỉ xem Ôn Phi là một người em gái mà chăm sóc. Ôn Phi biết rất rõ điều đó, nhưng cô không từ bỏ, không buông tay, mà cố chấp với mối tình đơn phương thầm lặng đã giày vò mình suốt nhiều năm dài. Anh đi đến đâu, cô cũng đều tìm cách đuổi theo dấu chân anh, cứ kiên trì một cách ngốc nghếch như thế, cho dù phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa. Ô Phi cứ chờ mãi, chờ mãi, … cuối cùng cũng chờ được ngày Khúc Dĩ Phồn dừng lại, nắm lấy tay cô, cùng cô đi đến bách niên giai lão…
“Nếu cùng Khúc Dĩ Phồn trưởng thành là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời thì cùng Khúc Dĩ Phồn trải qua một số kỷ niệm đáng nhớ là điều hạnh phúc thứ hai.
Điều hạnh phúc thứ ba của Ôn Phi là được ăn những món ngon cùng Khúc Dĩ Phồn.
Điều hạnh phúc thứ tư là Khúc Dĩ Phồn giúp cô học bù.
Điều hạnh phúc thứ năm là Khúc Dĩ Phồn đã nhét vào miệng cô một viên Đại Bạch Thố.
Tất cả những điều hạnh phúc của cô đều là vì Khúc Dĩ Phồn.”
______________________
15. Một nửa ngọt ngào, một nửa đau thương – Kỳ Tử:
Viên Soái và Giang Quân quen biết nhau từ nhỏ. Trong những năm tháng ngây dại non trẻ ấy, chàng thiếu niên Viên Soái đã sớm rung động và yêu thích Giang Quân từ lúc nào không hay. Anh cẩn thận đặt cô nơi đầu tim mà âm thầm che chở, bảo vệ. Tiếc là lòng Giang Quân lại hướng về một người đàn ông khác. Anh không thể cấm cô không yêu ai, chỉ có thể đau khổ, nhẫn nại chờ đợi, một năm, hai năm, ba năm,… cuối cùng cũng chờ đợi được trái ngọt cho tình yêu bền bỉ của mình.
“Em là đồ ngốc. Bao giờ em mới hiểu ba chữ “anh yêu em” không phải là lời tỏ tình, mà là lời hứa hẹn trọn đời….”
“Đời này của anh coi như bị hủy hoại trong tay em rồi, em nhớ lấy. Kiếp sau nhớ trả lại cho anh, nhất định phải trả lại gấp đôi.”
Để lại một bình luận